13/9/07

Một trái tim và cả tấm lòng

Một phụ nữ không chồng, nhưng có tới 150 đứa con. Cô có trong tay hàng tỷ đồng cùng nhiều ngôi nhà, nhưng vẫn bươn chải buôn bán khắp nơi để kiếm tiền nuôi con...

Có người gọi cô là Hương “khùng” nhưng có những người lại gọi cô là “cô tiên” của những đứa trẻ bất hạnh.

Xuất ngoại để học ngoại ngữ và buôn bán

Sinh năm 1968, Huỳnh Tiểu Hương có tuổi thơ cơ cực, đắng cay. Không biết ai là cha mẹ, không có nhà để đi về. Hằng ngày, dù phải lang thang kiếm sống cho mình nhưng cô lại sẵn sàng lo chăm sóc cho một đứa con nuôi cùng cảnh ngộ.

Năm 1989, một người Hoa nhận cô làm con nuôi nhưng gã đàn ông khốn nạn này đã lợi dụng cơ hội để cưỡng ép cô. Sợ cô tự tử, ông ta đã bỏ ra 20 lượng vàng để chuộc tội. Hương mua một căn nhà nhỏ ở quận 5. Vài ngày sau, có người đòi mua căn nhà của cô với giá 45 lượng vàng, Tiểu Hương bán liền.

Thấy mua bán nhà hay hay, cô liền thử. Những năm sau đó, việc mua bán nhà đã giúp Tiểu Hương trở nên khá giả. Tiểu Hương bắt đầu dang tay ra đón những đứa trẻ lang thang, mồ côi, bất hạnh về nuôi dưỡng, dạy chữ và dạy cả ngoại ngữ nữa.

Năm 1991, khi đã có chút vốn liếng, Tiểu Hương quyết định kinh doanh với những người Hoa. Những năm tháng bán thuốc lá ở Bến Bạch Đằng (TP. HCM), Tiểu Hương đã tiếp xúc nhiều với những người Hoa và có được một số ít tiếng Hoa bồi. Cầm 7.000 USD trong tay, Tiểu Hương bay qua Hongkong.

Ngày đầu tiên, Tiểu Hương không dám đi đâu hay gọi đồ ăn gì mà chỉ dám ăn những thứ có trong tủ lạnh. Sang đến ngày thứ hai, người bồi phòng thấy lạ nhưng không dám hỏi. Thấy vậy, Tiểu Hương ra hiệu cho bà ta lại, đưa cho 500 USD. Bà ta tưởng Tiểu Hương cần đổi tiền liền cầm đi đổi giúp cô. Khi mang tiền về, Tiểu Hương đã đưa toàn bộ tiền cho bà và ra hiệu muốn học tiếng Hoa.

Nhờ thời gian ở Hongkong Tiểu Hương đã có thể đàm thoại bằng tiếng Hoa khá trôi chảy. Sau đó, Tiểu Hương tiếp tục qua Singapore, Ấn Độ, Đài Loan, Malaysia. Ở đâu cũng vậy, vừa học tiếng, Tiểu Hương vừa tranh thủ buôn bán lặt vặt để có tiền.

Khi trở về Việt Nam, số tiền 7.000 USD không những không mất đi mà còn sinh lời với hàng đống hàng hóa Tiểu Hương mang về. Cô tâm sự: “Em hồi nhỏ miếng cơm còn không có mà ăn, làm sao biết chữ.

Nhưng nếu làm ăn không biết ngôn ngữ của họ thì chịu. Vậy nên em phải học, mà không học đâu hay hơn bằng đi sang nước họ, sinh sống cùng với họ và chỉ có mỗi việc là học. Cũng với cách ấy, bây giờ em đã thông thạo tiếng Anh”.

Phải liên hệ suốt mấy tháng trời, tôi mới gặp được Tiểu Hương. Cô rất bận vì mải miết những chuyến đi nước ngoài làm ăn. Tiểu Hương giãi bày: “Em biết tiếng để sang nước họ buôn bán, kiếm tiền nuôi các con em.

Những lần qua Mỹ, em phát hiện ra rằng ở bên ấy đồ thủ công bán rất có giá, trong khi ở Việt Nam lại rất rẻ. Vậy là em nghĩ đến chuyện đưa hàng thủ công sang Mỹ. Một bức tranh bằng trúc ở Việt Nam 30.000 đồng, sang đó em bán được 20 USD, những con thú nhỏ ở Việt Nam mua 2.000 đồng sang đó bán 2 USD, con lớn mua 8.000 đồng, bán 7 USD.

Tất cả những mặt hàng em bán đều mang dấu ấn của Việt Nam như tranh, áo dài, bản đồ Việt Nam... Có tiền em lại mua máy vi tính, các mặt hàng khác về Việt Nam bán lại”.

Tất cả cho trẻ em thiệt thòi

Tiểu Hương đã có trong tay vài tỷ đồng cùng nhiều căn nhà ở TPHCM, Đồng Nai, Bình Dương. Cô cũng sở hữu một cơ sở nước uống tinh lọc đóng chai vốn đầu tư 100.000 USD. Với tài sản ấy, lại chưa chồng, xinh xắn, biết thông thạo nhiều ngoại ngữ, Tiểu Hương có thể sống sung túc cả đời.

Vậy mà lúc nào cô cũng sợ đói, sợ thiếu tiền. Tiểu Hương tâm sự: “Em sống trong đói nghèo suốt quãng đời thơ ấu nên em rất hiểu và cảm thông với các em cơ nhỡ, mồ côi. Em đã nhận nuôi 150 con tất cả: mồ côi có, tàn tật có, bị chất độc màu da cam có, bị bỏ rơi có. Em yêu thương tất cả như con của mình.

Nhiều người thấy con em xinh xắn, khỏe mạnh đến xin làm con nuôi nhưng em không chịu. Em chỉ nhận thêm chứ không cho đi một đứa con nào. Mới đây, người ta lại chỉ cho em có một đứa trẻ mới bị bỏ rơi. Em mới mang về nuôi và đang làm giấy tờ khai sinh cho cháu. Em chỉ lo con em đói, con em bị cơ nhỡ”.

Trung tâm nhân đạo Quê Hương được Tiểu Hương lập ra chính là để cô dồn toàn bộ tiền bạc và công sức vào nuôi mấy đứa trẻ. Tôi hỏi: “Tại sao Tiểu Hương không xin viện trợ, kêu gọi lòng hảo tâm của các tổ chức như người ta vẫn thường làm?”. “Em nghĩ, việc lập ra Trung tâm nhân đạo Quê Hương là để các em được nuôi dạy tốt hơn.

Em hiện cho các con đi học thêm tiếng Anh, tiếng Hoa để sau này có vốn vào đời, đừng như mẹ nó. Mỗi tháng, một cháu hết cả triệu đồng tiền học đó anh. Từ nhỏ đến lớn, em chưa ngửa tay xin ai bao giờ. Đói thì lượm đồ ăn thừa của người ta chứ không xin, nhục lắm. Bây giờ em cũng vậy, đi buôn bán nuôi con chứ không xin tiền của ai cả.

Nhưng ai cho con, em vẫn nhận nuôi. Con thì bao nhiêu em cũng nuôi hết. Có người bảo em “khùng”, không lo lấy chồng cho yên ổn và lo nuôi con mình mà chỉ lo nuôi con người ta. Nhưng với em, các con là hạnh phúc nhất của đời em. Mỗi khi nhìn thấy các con cười em thấy thực sự hạnh phúc. Em làm thêm nước uống tinh khiết là để sau này em mất đi thì các con em vẫn có tiền sinh sống” – Tiểu Hương bộc bạch.

Tiểu Hương mời tôi đi thăm khu nhà mà cô mới mở để nuôi dạy các em nhỏ ở xã Tân Đông Hiệp (thị trấn Dĩ An, Bình Dương). Tiểu Hương không chỉ lo nuôi 150 con của mình, cô còn tìm đến các khu nuôi dưỡng trẻ em tật nguyền, mồ côi khác để cưu mang, chia sẻ.

Biết nơi nào bị thiên tai, nơi có người cần giúp đỡ, Tiểu Hương đều tìm đến thăm hỏi, giúp đỡ. Tháng Năm vừa qua, Tiểu Hương đã tìm mua 800 chiếc xe lăn tặng cho trẻ khuyết tật. Biết được ý định tốt đó của cô, hãng sản xuất đã tặng cô 50% trị giá lô hàng ấy (160 USD/xe) và làm giúp những thủ tục để Tiểu Hương chuyển 800 xe lăn về nước.

Trước khi chia tay tôi, Tiểu Hương gọi các con ra chào khách. Chỉ vào từng đứa trẻ xinh xắn, Tiểu Hương vừa kể: “Đây là bé Huỳnh Tiểu Cơ, 5 tuổi mà em lượm được tại một thùng rác trên đường Cách mạng Tháng Tám. Cơ là cơ hội được sống đó anh. Đây là Huỳnh Tiểu Bảo, cháu xinh xắn, dễ bảo, dễ dạy lắm. Đây là Huỳnh Huệ Mẫn vì cháu như một bông hoa huệ. Còn đây là Huỳnh Hòa Bình với mong ước tất cả được sống trong hòa bình...”.

Không có nhận xét nào: